Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Chương một

Tự dẫn: Mấy hôm nay quá chán giống kiểu thất nghiệp nên thôi lại viết cho bộ não đỡ hoen gỉ và đỡ tự kỉ lâu dài :)) (bản đã chỉnh sửa đang viết tiếp và sẽ hoàn thành trong tương lai gần ^^~) Có những thứ bắt đầu từ câu chuyện này nhưng không thể đồng hành mãi đến cuối cùng vậy nên tự mình tạo ra thì nên tự mình kết thúc...chả biết bao h mới viết xong nữa......haiz (ーー;)
=========================================================================
 "Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần chớp mắt một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ đánh mất người nào, mà có lẽ suốt đời cũng không gặp lại được.."  
Chương 1:
Địa điểm:  thư viện trường đại học  tổng hợp A
Thời gian: 9h00 sáng

Soạt soạt....
tiếng bút bi ghì trên giấy đều đều

15' sau....soạt soạt...?!? o.0
Bất thình lình....
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nhất thời toàn bộ những con mắt có mặt tại thư viện này đổ dồn về cái bàn góc phòng -nơi một con nhóc thọt lỏm trong đống sách dày cộp vừa phát ra tiếng gào thét động trời sau khi không thể nhẫn nhịn thêm 1 phút giây nào nữa...
. Nó hích hích cái gọng kính lí nhí xin lỗi những khuôn mặt khó chịu rồi tự cốc mình mấy cái, đây là thư viện chứ đâu phải công viên!

Ôi trời ơi là trời, thật dại dột khi cho con bạn thân mượn em vaio yêu quý và giờ nó phải hứng chịu mọi tai ương, thay vì ngồi lap nhàn hạ thì nó phải ghi chép hùng hục như vầy đây ~~ *cảm giác như trở về tời kì đồ đá*

 Một nơi quen thuộc với nó - một thư viện lớn, ngoài trang bị camera chống trộm hiện đại và điều hòa 24/7 thì  bao trùm không gian là những đường nét kiến trúc cổ kính, mà có khi đối với một số  mọt sách với trí tưởng tượng phong phú còn có chút liên hệ nào đó với thư viện của trường  Hogwards - tràn ngập sách là sách và những cái giá cao ngất ngưởng. Khệ nệ ôm đống sách xếp vào giá, ờm, lúc lấy thì dễ thế còn bây giờ .... Nó đứng tần ngần trước cái tầng sách cao .... gấp đôi nó mà không biết làm thế nào ( căn bản là chiều cao cũng có hạn đi :(~). Quay đi quay lại một hồi chợt nó thầm reo lên thích thú, à, kia rồi, cái ghế - cứu tinh của ta

Khệ nệ lần nữa bê cái ghế đến chỗ cái giá sách, rồi lập cập đứng trên cái ghế, nó tự nhủ trấn an:

- Mình không được ngã đâu, mình sẽ ổn thôi, cố lên nào, còn một tí nữa....
Nó giữ cho cái dây thần kinh sợ độ cao của mình không bị ức chế mà đứt.
đang cố với cái tầng sách cao nhất, nó tìm chỗ đã lấy cuốn giáo trình pháp luật kinh tế...rồi ánh mắt nó dừng lại ở hành lang:

Rầm!
Ôi không..............
Lại 1 lần nữa mọi con mắt đổ dồn vào nó và lần này mang theo mùi thuốc súng và bom đạn không biết chừng!!
" Mình không muốn nổi tiếng bằng scandal đâu làm ơn điiiiii"
nó lầm rầm trong đầu "n" lần câu đó cầu trời khấn phật phù hộ độ trì cho nó ...tàng hình hoặc độn thổ cũng được ="=

 Nguyên nhân dẫn đến sự cố bất đắc dĩ này là Vương Anh, hotboy trường nó mà bất kì cô gái nào lần đầu tiên gặp cũng không khỏi xuyến xao, nó cũng không ngoại lệ huống chi là tân binh....Chả phải ảo giác hay không nhưng lần nào Vương Anh xuất hiện cũng mang theo những hiệu ứng dây chuyền khá...đặc biệt: ví dụ những tiếng hò hét chói tai hay thậm chí có người ngất xỉu hay như nó chẳng hạn: Ngã ghế !haiz 
"trai đẹp ai chả có quyền ngắm" :v với lại cứ mỗi lần nhìn Vương Anh nó lại cảm thấy 1 mỗi liên hệ đặc biệt hoặc là nó mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh!. Mà thôi, trở lại hiện thực thôi và hiện thực là... cậu ta chẳng hề biết đến sự tồn tại của nó hay cách nó"vô tình" gây chú ý :|

Diệp Hạ xoa xoa cái trán hình như bị sách rơi trúng, và cái chân "ngọc ngà" xém tí nữa thì trẹo, nó khổ sở tìm đôi mắt kính dày cộp: 

- Hêy, bạn đang tìm cái này hả? chẹp, con gái gì mà cận nặng thế, ma nào nó yêu?
Vừa nói "sinh vật lạ" ấy vừa bĩu môi ngắm nghía cái kính như phát hiện ra cái gì đó mới mẻ lắm 
- Hả?!? nó giật lấy cặp kính chỉnh chỉnh cái gọng bị lệch và định hình nơi giọng nói kia phát ra
1 tên con trai cao ráo  có vẻ thư sinh nhưng lại khiến nó thấy...nham nhở hết sức >
- Ờm, bạn đang dẫm lên sách của tôi kìa. Nó giở cái giọng thanh niên nghiêm túc ra.
- Ối, xin lỗi nhớ, mà nếu tôi không nhầm thì sách của thư viện chứ của bạn hồi nào?
- Không phải việc của bạn! Nó bực tức, không giúp người ta thì thôi lại còn......bắt bẻ >:(
Nó hậm hực phủi quần áo xếp lại chồng sách đem trả lại cho thư viện và... đi cất ghế mặc tên sinh vật lạ vô duyên ko có lấy 1 chút ga lăng kia thản nhiên lật giở  cuốn sách vừa mới lấy ở tít trên cao mà hắn chỉ cần với tay là tới.

Hôm nay xui xẻo thế là đủ rồi, nó muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt:
-À  Kính Lúp ơi ^^
"Kính Lúp????" Cái ..gì...cơ..../:|
 Nó vờ như không nghe thấy, nhưng trong thâm tâm khói  đã bốc đến đỉnh đầu  xém cháy tóc tuy nhiên theo bản năng não nó vẫn chỉ huy quay lại nhìn hắn dò xét :
-Tiện thể tôi là Lâm Minh, làm quen nhé :)
- Sao tôi phải làm quen với cậu?
- Thì tôi muốn?
- Nhưng tôi không muốn?
- Tại sao? 
- Vì....nó gần như hét lên nhưng có gì đó nghẹn ở cổ họng khi nhìn thấy bóng người sau lưng "sinh vật lạ"
- E hèm...
Cuộc đối thoại ngắn ngủi bị xen ngang bởi Mrs Chanh Đá ( biệt danh mà hội sv năm nhất  đặt cho cô quản lí thư viện bởi độ chanh chua vs đanh đá của bà cô đã đạt đến độ bão hòa....)
- Hai cô cậu giỏi lắm, đây không phải quán karaoke mà 2 cô cậu muốn gào thét là được nhé
- Dạ, cháu xin lỗi....2 đứa đồng thanh

 Nó cúi đầu lí nhí xin lỗi và trong lòng dâng lên nỗi khiếp sợ bởi truyền thuyết về Mrs Chanh Đá đã trở thành ác mộng của bao thế hệ tân sinh viên và đương nhiên nó cũng quên béng ai kia đang ngơ ngác chuẩn bị chịu trận lôi đình của “bà cô” mà không hay biết gì
- Tôi cảnh cáo cô cậu,Thư viện có nội quy của thư viện chứ không phải các cô các cậu muốn làm gì thì làm!
- Dạ...
- Từ bây h, 2 anh chị sẽ vào tầm ngắm của tôi,  cứ cẩn thận cái miệng của 2 ạnh chị, còn bây giờ thì giải tán cho tôi!

- Vâng, cháu hiểu..., cháu xin phép...
Mrs Chanh  sát khí ngùn ngụt đi về chỗ làm việc, đến lúc đó nó mới hoàn hồn. Nó hiểu tại sao đến giờ cô thủ thư quý hóa  vẫn là thành viên của hội F.A thế giới! 
Nó làu bàu đi ra cửa và ném về hắn ta 1 cái nhìn tóe lửa như muốn thiêu rụi 1 kẻ tội đồ, nó buông một câu trong cổ họng và vẫn đủ để ai kia nghe thấy!!!!!!!!!!!

Lời tựa

Cảm xúc của mưa



Người ta vẫn thường nói: “nắng mưa là việc của trời” ấy thế mà nhiều khi việc nắng mưa của ông trời lại khiến cho nhân gian có biết bao điều thú vị
Tôi không biết các bạn nghĩ thế nào nhưng tôi ghét mưa, ghét bị những giọt nước táp vào mặt khi đạp xe nhanh tới trường để kịp giờ học, ghét con đường bị nước mưa làm ngập ngụa, mưa thì chẳng đi đâu được, mưa thì mọi kế hoạch tụ tập sẽ đổ bể...v..v.... Tôi có hàng trăm lí do để biến mưa thành một kẻ khó ưa và đáng ghét
Vậy mà vẫn có những người rất thích mưa, ấy là khi khi ng ta yêu....
....
Mưa làm mọi thứ trở nên lãng mạn. Với tôi, ngồi chỗ quen thuộc trong quán cafe, nhâm nhi tách capuchino béo béo ngậy ngậy thơm mùi sữa, đọc  sách của Marc Levy , trong quán ngân nga bản kiss the rain của yiruma bên ngoài trời mưa rả rích, vậy có được coi là lãng mạn không nhỉ?
Chắc chắn không rồi, vì.... lãng mạn của yêu khác lắm. Tôi bất giác ngó ra ngoài khung cửa kính, 1 đôi bạn học sinh đi dưới mưa, anh bạn cầm chiếc dù lớn thi thoảng bối rối liếc nhìn cô bạn tóc buộc bổng khép nép bên cạnh đang nở 1 nụ cười ngượng ngùng đáp lại, cả 2 không nói gì, chỉ thấy cậu bạn vụng về dìu cô bạn trên con đường trơn trượt. có thể đây sẽ là 1 trong những kỉ niệm khó quên của 2 người, và đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt của mưa trong những kỉ niêm ấy

Lãng mạn là vậy đấy. Đơn giản chỉ là cái nắm tay,1 ánh mắt ấm áp, 1 nụ cười hiền cũng khiến con tim ai đó chợt rung lên khe khẽ.




.....
Sống là không chờ đợi, đây là câu châm ngôn của rất nhiều bạn trẻ ngày nay. Cuộc sống cứ vội vã như thế, xô bồ như thế nhưng bỗng một ngày, khi bạn đang hối hả từ lớp học thêm trở về, vừa mệt, vừa đói, đã vậy ông trời còn đổ mưa trắng trời trắng đất, bạn hậm hực bực mình vì phải nép mình vào trạm bus cho khỏi ướt và chờ chuyến tiếp theo
Nhưng rồi, bạn lại thấy thú vị khi đưa tay ra nghịch những  giọt nước bé xíu trên mai hiên rớt xuống tay, mát lạnh, mỉm cười vì cậu bạn đeo headfone đứng gần đó nhìn bạn một cách chăm chú rồi bất giác mặt đỏ lựng như bị bắt quả tang,....Chờ đợi cũng có cái thú vị của nó đấy chứ, nhất là chờ đợi trong cơn mưa



Tôi còn nhớ đã đọc một câu chuyện tình yêu rất lãng mạn trên mạng - Một tâm sự của 1 anh chàng yêu cô gái hơn tuổi mình. Hai người yêu nhau được một thời gian nhưng khi gia đình cô gái không đồng ý và kịch liệt phản đối, cô gái rất thất vọng và trong một ngày mưa, cô gái nói chia tay....Chàng trai cứ thế đi theo cô gái về tận nhà. Đến khi cô gái đóng cửa chuẩn bị vào trong chàng trai liền nắm tay cô gái hát bài  "Cơn mưa tình yêu". Cô gái cứ thế khóc, 2 người cứ thế đứng dưới màn mưa nhạt nhòa. Câu cuối cùng chàng trai nói rằng: Hãy dũng cảm lên em, anh tin thì em cũng phải tin, anh làm được thì e cũng sẽ làm được, anh không quan tâm người đời nghĩ gì anh chỉ biết rằng  anh không thể sống thiếu em   hãy làm vợ anh nhé” sau đó chàng trai từ từ quỳ xuống trao nhẫn cho cô gái.... Với nỗ lực của cả 2 người cuối cùng gia đình 2 bên cũng đã đồng ý và một đám cưới hạnh phúc đã diễn ra.
...



Mưa khiến ai đó thấy được niềm vui nhỏ bé
Mưa khiến ai đó cảm thấy nhớ nhung
Mưa khiến ai đó mỉm cười
Mưa khiến ai đó yêu thêm những ngày nắng ngập tràn
Mưa cũng là chứng nhân cho những giọt nước mắt chia li
.....


Như bài hát " Why does it rai" của Darin  có câu “  giờ tôi chỉ khóc mà thôi. Làm ơn hãy cho tôi biết vì sao trời lại mưa?
Người ta hay nghĩ rằng, mưa và nước mắt giống nhau vì nó buồn và dễ khiến cho người ta thay đổi cảm xúc.




Thêm một lời dại dột Tức thì em bỏ đi 
Nhưng thêm một chút lầm lì
Thế nào em cũng khóc

Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi


Chỉ 1 chút giận hờn, chỉ 1 cơn mưa, tất cả sẽ chỉ còn là nước mắt hòa trong màn mưa mịt mùng.
Có đứng dưới mưa, người ta mới cảm thấy được cái lạnh thấu xương của sự hụt hẫng tột cùng đau khổ khi một nửa của mình, vừa mới đây thôi, còn đứng trước mặt mà giờ chỉ còn tiếng mưa cùng bản giao hưởng buồn mà nó tạo ra, để rồi mưa dày vò bạn bằng những nỗi nhớ....Bạn mới nhận ra mình đã mất đi một điều gì đó quá quan trọng nhưng tất cả đã muộn....

Tôi rất tâm đắc câu nói : Yêu thương đôi khi là buông tay ra để bàn tay ấy nắm lấy một bàn tay khác phù hợp hơn.
Buông tay...Hai từ nghe nhẹ nhàng thế nhưng lại là dấu chấm hết của một màu hồng, của những kí ức đã từng tồn tại. Có người sẽ nói điều ấy thật vô vị nhưng có lúc đấy lại là một lời khuyên đúng đắn....... giống như không thể pha capuchino trên 1 chiếc li dùng để uống champange hay vang , hương vị của nó sẽ không trọn vẹn. Khi ấy bạn sẽ làm gì? Yêu là phải dũng cảm chấp nhận, chấp nhận buông tay khi không thể níu kéo, bạn sẽ không hối hận nếu bạn đã yêu hết mình.
Đừng buồn nhé, chỉ là  bạn chưa  tìm được chiếc tách phù hợp mà thôi....


...


Tình yêu là thiên đường chất chứa mọi cung bậc cảm xúc: đau khổ có, hạnh phúc có, nụ cười có, nước mắt có....nhưng nếu bạn không biết dung hòa những yếu tố trên thì thiên đường của bạn sẽ biến thành vỏ ốc: trống rỗng và lẻ loi
Vậy đấy, tôi không thích mưa nhưng tôi không thể cấm ông trời không đổ mưa xuống được vì có rất nhiều người cần mưa: cần mưa để xóa đi nỗi nhớ, cần mưa để gợi lại những yêu thương, cần mưa để gắn kết 1 nửa đang rạn nứt. Tôi không thể ích kỉ được đúng ko^^
Tôi chợt nhớ ra cậu bạn thích thầm tôi sáng nay chở tôi về, trời cũng mưa. Biết đâu 1 ngày nào đó tôi lại yêu mưa thì sao nhỉ  :)















Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Chương một

0 nhận xét
Tự dẫn: Mấy hôm nay quá chán giống kiểu thất nghiệp nên thôi lại viết cho bộ não đỡ hoen gỉ và đỡ tự kỉ lâu dài :)) (bản đã chỉnh sửa đang viết tiếp và sẽ hoàn thành trong tương lai gần ^^~) Có những thứ bắt đầu từ câu chuyện này nhưng không thể đồng hành mãi đến cuối cùng vậy nên tự mình tạo ra thì nên tự mình kết thúc...chả biết bao h mới viết xong nữa......haiz (ーー;)
=========================================================================
 "Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần chớp mắt một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ đánh mất người nào, mà có lẽ suốt đời cũng không gặp lại được.."  
Chương 1:
Địa điểm:  thư viện trường đại học  tổng hợp A
Thời gian: 9h00 sáng

Soạt soạt....
tiếng bút bi ghì trên giấy đều đều

15' sau....soạt soạt...?!? o.0
Bất thình lình....
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nhất thời toàn bộ những con mắt có mặt tại thư viện này đổ dồn về cái bàn góc phòng -nơi một con nhóc thọt lỏm trong đống sách dày cộp vừa phát ra tiếng gào thét động trời sau khi không thể nhẫn nhịn thêm 1 phút giây nào nữa...
. Nó hích hích cái gọng kính lí nhí xin lỗi những khuôn mặt khó chịu rồi tự cốc mình mấy cái, đây là thư viện chứ đâu phải công viên!

Ôi trời ơi là trời, thật dại dột khi cho con bạn thân mượn em vaio yêu quý và giờ nó phải hứng chịu mọi tai ương, thay vì ngồi lap nhàn hạ thì nó phải ghi chép hùng hục như vầy đây ~~ *cảm giác như trở về tời kì đồ đá*

 Một nơi quen thuộc với nó - một thư viện lớn, ngoài trang bị camera chống trộm hiện đại và điều hòa 24/7 thì  bao trùm không gian là những đường nét kiến trúc cổ kính, mà có khi đối với một số  mọt sách với trí tưởng tượng phong phú còn có chút liên hệ nào đó với thư viện của trường  Hogwards - tràn ngập sách là sách và những cái giá cao ngất ngưởng. Khệ nệ ôm đống sách xếp vào giá, ờm, lúc lấy thì dễ thế còn bây giờ .... Nó đứng tần ngần trước cái tầng sách cao .... gấp đôi nó mà không biết làm thế nào ( căn bản là chiều cao cũng có hạn đi :(~). Quay đi quay lại một hồi chợt nó thầm reo lên thích thú, à, kia rồi, cái ghế - cứu tinh của ta

Khệ nệ lần nữa bê cái ghế đến chỗ cái giá sách, rồi lập cập đứng trên cái ghế, nó tự nhủ trấn an:

- Mình không được ngã đâu, mình sẽ ổn thôi, cố lên nào, còn một tí nữa....
Nó giữ cho cái dây thần kinh sợ độ cao của mình không bị ức chế mà đứt.
đang cố với cái tầng sách cao nhất, nó tìm chỗ đã lấy cuốn giáo trình pháp luật kinh tế...rồi ánh mắt nó dừng lại ở hành lang:

Rầm!
Ôi không..............
Lại 1 lần nữa mọi con mắt đổ dồn vào nó và lần này mang theo mùi thuốc súng và bom đạn không biết chừng!!
" Mình không muốn nổi tiếng bằng scandal đâu làm ơn điiiiii"
nó lầm rầm trong đầu "n" lần câu đó cầu trời khấn phật phù hộ độ trì cho nó ...tàng hình hoặc độn thổ cũng được ="=

 Nguyên nhân dẫn đến sự cố bất đắc dĩ này là Vương Anh, hotboy trường nó mà bất kì cô gái nào lần đầu tiên gặp cũng không khỏi xuyến xao, nó cũng không ngoại lệ huống chi là tân binh....Chả phải ảo giác hay không nhưng lần nào Vương Anh xuất hiện cũng mang theo những hiệu ứng dây chuyền khá...đặc biệt: ví dụ những tiếng hò hét chói tai hay thậm chí có người ngất xỉu hay như nó chẳng hạn: Ngã ghế !haiz 
"trai đẹp ai chả có quyền ngắm" :v với lại cứ mỗi lần nhìn Vương Anh nó lại cảm thấy 1 mỗi liên hệ đặc biệt hoặc là nó mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh!. Mà thôi, trở lại hiện thực thôi và hiện thực là... cậu ta chẳng hề biết đến sự tồn tại của nó hay cách nó"vô tình" gây chú ý :|

Diệp Hạ xoa xoa cái trán hình như bị sách rơi trúng, và cái chân "ngọc ngà" xém tí nữa thì trẹo, nó khổ sở tìm đôi mắt kính dày cộp: 

- Hêy, bạn đang tìm cái này hả? chẹp, con gái gì mà cận nặng thế, ma nào nó yêu?
Vừa nói "sinh vật lạ" ấy vừa bĩu môi ngắm nghía cái kính như phát hiện ra cái gì đó mới mẻ lắm 
- Hả?!? nó giật lấy cặp kính chỉnh chỉnh cái gọng bị lệch và định hình nơi giọng nói kia phát ra
1 tên con trai cao ráo  có vẻ thư sinh nhưng lại khiến nó thấy...nham nhở hết sức >
- Ờm, bạn đang dẫm lên sách của tôi kìa. Nó giở cái giọng thanh niên nghiêm túc ra.
- Ối, xin lỗi nhớ, mà nếu tôi không nhầm thì sách của thư viện chứ của bạn hồi nào?
- Không phải việc của bạn! Nó bực tức, không giúp người ta thì thôi lại còn......bắt bẻ >:(
Nó hậm hực phủi quần áo xếp lại chồng sách đem trả lại cho thư viện và... đi cất ghế mặc tên sinh vật lạ vô duyên ko có lấy 1 chút ga lăng kia thản nhiên lật giở  cuốn sách vừa mới lấy ở tít trên cao mà hắn chỉ cần với tay là tới.

Hôm nay xui xẻo thế là đủ rồi, nó muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt:
-À  Kính Lúp ơi ^^
"Kính Lúp????" Cái ..gì...cơ..../:|
 Nó vờ như không nghe thấy, nhưng trong thâm tâm khói  đã bốc đến đỉnh đầu  xém cháy tóc tuy nhiên theo bản năng não nó vẫn chỉ huy quay lại nhìn hắn dò xét :
-Tiện thể tôi là Lâm Minh, làm quen nhé :)
- Sao tôi phải làm quen với cậu?
- Thì tôi muốn?
- Nhưng tôi không muốn?
- Tại sao? 
- Vì....nó gần như hét lên nhưng có gì đó nghẹn ở cổ họng khi nhìn thấy bóng người sau lưng "sinh vật lạ"
- E hèm...
Cuộc đối thoại ngắn ngủi bị xen ngang bởi Mrs Chanh Đá ( biệt danh mà hội sv năm nhất  đặt cho cô quản lí thư viện bởi độ chanh chua vs đanh đá của bà cô đã đạt đến độ bão hòa....)
- Hai cô cậu giỏi lắm, đây không phải quán karaoke mà 2 cô cậu muốn gào thét là được nhé
- Dạ, cháu xin lỗi....2 đứa đồng thanh

 Nó cúi đầu lí nhí xin lỗi và trong lòng dâng lên nỗi khiếp sợ bởi truyền thuyết về Mrs Chanh Đá đã trở thành ác mộng của bao thế hệ tân sinh viên và đương nhiên nó cũng quên béng ai kia đang ngơ ngác chuẩn bị chịu trận lôi đình của “bà cô” mà không hay biết gì
- Tôi cảnh cáo cô cậu,Thư viện có nội quy của thư viện chứ không phải các cô các cậu muốn làm gì thì làm!
- Dạ...
- Từ bây h, 2 anh chị sẽ vào tầm ngắm của tôi,  cứ cẩn thận cái miệng của 2 ạnh chị, còn bây giờ thì giải tán cho tôi!

- Vâng, cháu hiểu..., cháu xin phép...
Mrs Chanh  sát khí ngùn ngụt đi về chỗ làm việc, đến lúc đó nó mới hoàn hồn. Nó hiểu tại sao đến giờ cô thủ thư quý hóa  vẫn là thành viên của hội F.A thế giới! 
Nó làu bàu đi ra cửa và ném về hắn ta 1 cái nhìn tóe lửa như muốn thiêu rụi 1 kẻ tội đồ, nó buông một câu trong cổ họng và vẫn đủ để ai kia nghe thấy!!!!!!!!!!!

Lời tựa

0 nhận xét

Cảm xúc của mưa



Người ta vẫn thường nói: “nắng mưa là việc của trời” ấy thế mà nhiều khi việc nắng mưa của ông trời lại khiến cho nhân gian có biết bao điều thú vị
Tôi không biết các bạn nghĩ thế nào nhưng tôi ghét mưa, ghét bị những giọt nước táp vào mặt khi đạp xe nhanh tới trường để kịp giờ học, ghét con đường bị nước mưa làm ngập ngụa, mưa thì chẳng đi đâu được, mưa thì mọi kế hoạch tụ tập sẽ đổ bể...v..v.... Tôi có hàng trăm lí do để biến mưa thành một kẻ khó ưa và đáng ghét
Vậy mà vẫn có những người rất thích mưa, ấy là khi khi ng ta yêu....
....
Mưa làm mọi thứ trở nên lãng mạn. Với tôi, ngồi chỗ quen thuộc trong quán cafe, nhâm nhi tách capuchino béo béo ngậy ngậy thơm mùi sữa, đọc  sách của Marc Levy , trong quán ngân nga bản kiss the rain của yiruma bên ngoài trời mưa rả rích, vậy có được coi là lãng mạn không nhỉ?
Chắc chắn không rồi, vì.... lãng mạn của yêu khác lắm. Tôi bất giác ngó ra ngoài khung cửa kính, 1 đôi bạn học sinh đi dưới mưa, anh bạn cầm chiếc dù lớn thi thoảng bối rối liếc nhìn cô bạn tóc buộc bổng khép nép bên cạnh đang nở 1 nụ cười ngượng ngùng đáp lại, cả 2 không nói gì, chỉ thấy cậu bạn vụng về dìu cô bạn trên con đường trơn trượt. có thể đây sẽ là 1 trong những kỉ niệm khó quên của 2 người, và đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt của mưa trong những kỉ niêm ấy

Lãng mạn là vậy đấy. Đơn giản chỉ là cái nắm tay,1 ánh mắt ấm áp, 1 nụ cười hiền cũng khiến con tim ai đó chợt rung lên khe khẽ.




.....
Sống là không chờ đợi, đây là câu châm ngôn của rất nhiều bạn trẻ ngày nay. Cuộc sống cứ vội vã như thế, xô bồ như thế nhưng bỗng một ngày, khi bạn đang hối hả từ lớp học thêm trở về, vừa mệt, vừa đói, đã vậy ông trời còn đổ mưa trắng trời trắng đất, bạn hậm hực bực mình vì phải nép mình vào trạm bus cho khỏi ướt và chờ chuyến tiếp theo
Nhưng rồi, bạn lại thấy thú vị khi đưa tay ra nghịch những  giọt nước bé xíu trên mai hiên rớt xuống tay, mát lạnh, mỉm cười vì cậu bạn đeo headfone đứng gần đó nhìn bạn một cách chăm chú rồi bất giác mặt đỏ lựng như bị bắt quả tang,....Chờ đợi cũng có cái thú vị của nó đấy chứ, nhất là chờ đợi trong cơn mưa



Tôi còn nhớ đã đọc một câu chuyện tình yêu rất lãng mạn trên mạng - Một tâm sự của 1 anh chàng yêu cô gái hơn tuổi mình. Hai người yêu nhau được một thời gian nhưng khi gia đình cô gái không đồng ý và kịch liệt phản đối, cô gái rất thất vọng và trong một ngày mưa, cô gái nói chia tay....Chàng trai cứ thế đi theo cô gái về tận nhà. Đến khi cô gái đóng cửa chuẩn bị vào trong chàng trai liền nắm tay cô gái hát bài  "Cơn mưa tình yêu". Cô gái cứ thế khóc, 2 người cứ thế đứng dưới màn mưa nhạt nhòa. Câu cuối cùng chàng trai nói rằng: Hãy dũng cảm lên em, anh tin thì em cũng phải tin, anh làm được thì e cũng sẽ làm được, anh không quan tâm người đời nghĩ gì anh chỉ biết rằng  anh không thể sống thiếu em   hãy làm vợ anh nhé” sau đó chàng trai từ từ quỳ xuống trao nhẫn cho cô gái.... Với nỗ lực của cả 2 người cuối cùng gia đình 2 bên cũng đã đồng ý và một đám cưới hạnh phúc đã diễn ra.
...



Mưa khiến ai đó thấy được niềm vui nhỏ bé
Mưa khiến ai đó cảm thấy nhớ nhung
Mưa khiến ai đó mỉm cười
Mưa khiến ai đó yêu thêm những ngày nắng ngập tràn
Mưa cũng là chứng nhân cho những giọt nước mắt chia li
.....


Như bài hát " Why does it rai" của Darin  có câu “  giờ tôi chỉ khóc mà thôi. Làm ơn hãy cho tôi biết vì sao trời lại mưa?
Người ta hay nghĩ rằng, mưa và nước mắt giống nhau vì nó buồn và dễ khiến cho người ta thay đổi cảm xúc.




Thêm một lời dại dột Tức thì em bỏ đi 
Nhưng thêm một chút lầm lì
Thế nào em cũng khóc

Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi


Chỉ 1 chút giận hờn, chỉ 1 cơn mưa, tất cả sẽ chỉ còn là nước mắt hòa trong màn mưa mịt mùng.
Có đứng dưới mưa, người ta mới cảm thấy được cái lạnh thấu xương của sự hụt hẫng tột cùng đau khổ khi một nửa của mình, vừa mới đây thôi, còn đứng trước mặt mà giờ chỉ còn tiếng mưa cùng bản giao hưởng buồn mà nó tạo ra, để rồi mưa dày vò bạn bằng những nỗi nhớ....Bạn mới nhận ra mình đã mất đi một điều gì đó quá quan trọng nhưng tất cả đã muộn....

Tôi rất tâm đắc câu nói : Yêu thương đôi khi là buông tay ra để bàn tay ấy nắm lấy một bàn tay khác phù hợp hơn.
Buông tay...Hai từ nghe nhẹ nhàng thế nhưng lại là dấu chấm hết của một màu hồng, của những kí ức đã từng tồn tại. Có người sẽ nói điều ấy thật vô vị nhưng có lúc đấy lại là một lời khuyên đúng đắn....... giống như không thể pha capuchino trên 1 chiếc li dùng để uống champange hay vang , hương vị của nó sẽ không trọn vẹn. Khi ấy bạn sẽ làm gì? Yêu là phải dũng cảm chấp nhận, chấp nhận buông tay khi không thể níu kéo, bạn sẽ không hối hận nếu bạn đã yêu hết mình.
Đừng buồn nhé, chỉ là  bạn chưa  tìm được chiếc tách phù hợp mà thôi....


...


Tình yêu là thiên đường chất chứa mọi cung bậc cảm xúc: đau khổ có, hạnh phúc có, nụ cười có, nước mắt có....nhưng nếu bạn không biết dung hòa những yếu tố trên thì thiên đường của bạn sẽ biến thành vỏ ốc: trống rỗng và lẻ loi
Vậy đấy, tôi không thích mưa nhưng tôi không thể cấm ông trời không đổ mưa xuống được vì có rất nhiều người cần mưa: cần mưa để xóa đi nỗi nhớ, cần mưa để gợi lại những yêu thương, cần mưa để gắn kết 1 nửa đang rạn nứt. Tôi không thể ích kỉ được đúng ko^^
Tôi chợt nhớ ra cậu bạn thích thầm tôi sáng nay chở tôi về, trời cũng mưa. Biết đâu 1 ngày nào đó tôi lại yêu mưa thì sao nhỉ  :)